Có vẻ bạn đang chặn quảng cáoViệc này là bình thường, chúng tôi cũng hay làm vậyThế nhưng hiện quảng cáo là nguồn kinh phí ít ỏi duy nhất của chúng tôi để duy trì và phát triển site

Đang xem: đại ngư hải đường review

Nếu được mong bạn bỏ chặn quảng cáo để giúp chúng tôi tồn tạiĐằng nào thì ko có quảng cáo bạn vẫn phải nhìn thấy và đọc những dòng này :v

*

“Biển Bắc có con cá gọi là cá Côn, mình dài không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim gọi là chim Bằng, lưng rộng không biết mấy ngàn dặm, khi tung cánh bay thì cánh nó như đám mây trên trời. Biển (Bắc) động thì nó dời về biển Nam, biển Nam là Ao trời.” – Nam Hoa Kinh (Trang Tử).

Dành cho kẻ ngạo nghễ với thế gian nhưng nguyện vì một người mà hóa thành gió mưa.

Giữa biển khơi thăm thẳm, tiếng của cá lớn quẩn quanh, cá tung mình bay giữa cơn mưa, cá là linh hồn trong sạch. Xuân chưa từng làm sai điều gì, chỉ là nhiều khi cái cố chấp lương thiện của cô ấy lại kéo người khác vào bi thương. Như Thu chẳng hạn, Thu có thể ngoảnh mặt làm ngơ, Thu có thể vứt Côn đi hẳn. Nhưng Thu biết, sinh mệnh của Xuân và Côn vĩnh viễn là nối liền, vậy là cậu chọn nối mình vào đoạn dây sinh mệnh đó, kéo dài mối nhân duyên của Xuân và Côn.

Đời này có bao người yêu mà cho đi tất cả được như thế?

“Tôi nguyện hóa thành gió mưa, ở nhân gian, bầu bạn cùng em.”

Cái ước mong của Thu đơn giản chỉ thế, chỉ cần bầu bạn với Xuân, chẳng cần có cô ấy bên mình. Tôi thích cái ngông cuồng của Thu, chân thật đến vậy, tôi thích nhất nụ cười của cậu, khi quay đi, trả lời với Linh Bà rằng:

“Nếu sống mà không có gì vui vẻ thì sống có ý nghĩa gì?”

Có lẽ vì câu nói đó mà Linh Bà mới chọn cậu để trở thành người kế nhiệm, vì hẳn bà nhận ra, trái tim của Thu mới là thuần khiết nhất. Khi người ta đã sống quá lâu, trái tim đã chai sạn đi rồi, nhân tình thế thái cũng nếm trải đủ nhiều, bởi vậy, đối với Linh Bà, một kẻ liều lĩnh như Thu, hóa ra lại là người trong sạch nhất, nhạy cảm nhất và đáng thương nhất.

Duyên vốn là từ gốc Hán có nghĩa là nguyên nhân; duyên do, duyên cớ phát sinh ra sự việc. Trong kinh Phật cũng nhắc đến: Kiếp trước ngoái đầu nhìn nhau 500 lần mới đổi được lần gặp gỡ nhau ở kiếp này.

Có phải chính vì thế mà ở hai nhân gian tách biệt, Xuân và cậu bé ngư dân mới gặp gỡ nhau?

Cái duyên của họ đẹp đẽ và thanh thuần biết bao, thế nhưng từ khi Xuân nguyện đổi lấy linh hồn cậu bé bằng một nửa tuổi thọ của mình, đem linh hồn cậu về lén lút nuôi dưỡng, cùng Thu đặt cho cậu bé là Côn, hiển nhiên mọi chuyện giống như là lấy ân báo ân, vậy mà khiến cho trời đất đảo điên, thế gian tan nát.

Có gì đâu một tấm lòng thiện lương? Có gì đâu một linh hồn trong sạch? Có gì đâu một trái tim cuồng si?

Côn vì Xuân mà chết đi.

Xem thêm:

Xem thêm:

Xuân vì Côn mà đổi đi một nửa tuổi thọ. Thu vì Xuân đổi cả mạng mình. Cái vòng lẩn quẩn này vì đâu mà có? Là ai nợ ai?

Có phải chăng kiếp trước Thu đã nợ Xuân nhiều lắm, nên kiếp này cậu mới phải trả nhiều đến vậy? Xuân là nợ của Thu, trả bằng mấy cũng không đủ, có khi Thu còn phải hơn cả Linh Bà, sống tận hơn 800 năm vẫn chưa trả được hết nợ đó thôi.

Còn hai kẻ kia có phải đã ngoái đầu nhìn nhau đã hơn 500 lần mới có được một mối duyên đến trời tàn đất tạ như vậy?

Thu đã từng nghĩ, giá mà có thứ nước gì đó, uống vào sẽ quên đi hết thảy đau buồn, thế nhưng khi nhìn đến canh Mạnh Bà trước mặt, cậu lại chọn uống rượu. Rõ ràng, Thu không muốn quên, dù đau cách mấy, vẫn chọn lưu giữ, cậu không quên Xuân, lại càng không rời bỏ cô.

“Sợ vuột mất cậu, sợ cậu bỏ mặc tớ

Càng sợ cậu mãi mãi chôn chân tại nơi này

Từng giọt nước mắt đều trông về cậu mà rơi xuống

Trôi ngược về phía bầu trời xanh thẳm”– (Đại Ngư – Châu Thâm)

Xuân biết chuyện mình nuôi đại ngư là nghịch thiên phạm thượng, nhưng cô vẫn bất chấp để nuôi chú cá đó. Thu thừa biết việc bao che cho Xuân rồi cũng sẽ gánh lấy tai ương, nhưng sau tất cả, Thu vẫn chọn bao che cho Xuân.

Cá Côn ấy một ngày lớn lên, cả Hoàng Hà, Trường Giang cũng không chứa nổi, mang theo hi vọng của Xuân, mang theo tình yêu xé lòng của Thu, bay về biển lớn. Có thể Côn sẽ không còn nhớ ra Xuân và Thu, thế nhưng, họ vẫn lựa chọn chở che cho Côn.

Mỗi con người chúng ta, vốn dĩ cũng là một con cá nhỏ giữa đại dương mênh mông. Đối với cuộc đời này, vốn dĩ có những chuyện biết trước là không có kết quả, nhưng rồi cũng như thiêu thân liều mạng dấn thân vào. Giống như cái cách mà ông của Xuân đã nói:

“Ông biết cháu đang làm một việc vô cùng nguy hiểm, mọi người phản đối cháu, chỉ cần trái tim cháu lương thiện thì đúng – sai chỉ là việc của người khác.”

Nhưng để có được động cơ liều lĩnh như Thu, rõ ràng là biết mất nhiều hơn được mà vẫn chọn tiến tới quả là hiếm có.

Vốn là cho đi mà đâu cần hồi đáp!

Đó không chỉ là một chữ yêu, trong mối giao cảm của Xuân và Thu, có cả tình bạn, có cả hồi ức, có cả nhiều thứ hơn cả một chữ yêu, vô cùng nhiều để Thu chọn lựa dùng cả sinh mệnh của của mình đổi cho cô gái ấy một đời bình an.

Tôi nghĩ rằng, cho dù cậu không thể hóa thành gió mưa ở nhân gian cùng Xuân, nhưng trong những năm tháng tàn tận, rồi một ngày, cậu sẽ đón trong tay hai chú cá nhỏ, một là Xuân, một là Côn, khi qua một đại dương bao la, đi hết một kiếp người lại trở về với biển khơi thăm thẳm kia, trở thành những chú cá bé nhỏ ngủ yên trong tinh cầu bé nhỏ ở Thông Thiên Các.

Đại dương sâu rộng đến là vậy, đến cuối cùng, sẽ có dịp gặp lại nhau, bởi kiếp này, Thu cũng đã quay đầu nhìn cô đến hơn 500 lần rồi…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *