Chào các bạn, những người yêu văn hoá đọc, yêu sách! Tôi cũng là một người hơi yêu văn hoá ấy, không dám nói là mình yêu nhiều vì số lượng sách tôi đọc không nhiều, mỗi thể loại tôi có đọc một chút. Có khi là sách self-help, có khi là tiểu thuyết tình yêu, có khi lại là những cuốn tản văn nhẹ nhàng về những điều trong cuộc sống… Tuy tôi không đọc nhiều, nhưng tôi nhận ra là mỗi khi đọc sách, thì tâm hồn mình được rộng mở hơn rất nhiều. Không hẳn là rộng mở vì có thêm kiến thức, mà chỉ đơn giản là rộng mở trái tim mình, khiến cho mình muốn sống tích cực hơn. Và tất nhiên, cũng có những cuốn sách tôi rất thích, có những cuốn đã tạo ra sự thay đổi trong con người tôi, và hôm nay, tôi muốn được giới thiệu về một trong số ấy. Cảm ơn Trạm Review Sách đã cho chúng tôi, những người yêu đọc sách, thích viết lách có được cơ hội này!

*

Cuốn sách mà tôi muốn giới thiệu ngay sau đây tên là: “Thời niên thiếu không thể quay lại ấy” của tác giả Đồng Hoa. Tôi xin phép được giới thiệu qua một chút về tác giả này. Tác giả Đồng Hoa là một nhà văn nữ của Trung Quốc. Thể loại mà chị ấy viết là văn học ngôn tình. Có một số câu nói của chị ấy khiến tôi rất thích, ví dụ như: “Cuộc đời này dù mưa hay nắng, dù buồn hay vui, đều có những khía cạnh đáng để cho ta rung động”, hay là: “Thay vì tìm cho mình một người đàn ông tuyệt vời để yêu thì tôi nguyện ý nỗ lực để trở thành một người tuyệt vời hơn, vì khi một cô gái có thể trở thành đoá hoa xinh đẹp nhất, thì còn sợ gì ong bướm không bay đến”. Ừm, nói sao nhỉ, tôi có nhận ra là có khá nhiều người đọc nói rằng họ không thích văn học ngôn tình, nhất là ngôn tình Trung Quốc, vì dường như thế giới trong đó mơ mộng quá, không thực tế, khiến cho các cô gái trẻ rơi vào ảo tưởng của tình yêu mà quên đi thực tại. Có lẽ điều ấy đúng một phần, vì thực sự bây giờ có rất nhiều tác phẩm được viết trên cơ sở đó thật. Tuy nhiên, tôi cho rằng tình yêu luôn là đề tài được rất nhiều người hướng đến, vì tình yêu dường như là một phần không thể thiếu của cuộc sống. Hôm trước lang thang trên mạng, tôi có đọc được một đoạn đối thoại rất hay như thế này, người A nói: “Tôi không tin vào tình yêu.”, người B trả lời: “Đó không phải là chuyện của niềm tin. Cho dù bạn có tin hay không, tình yêu vẫn luôn luôn tồn tại.”. Tôi viết những dòng này vì mong muốn mọi người có cái nhìn thân thiện hơn với dòng văn học ngôn tình, vì có rất nhiều tác phẩm của dòng văn học này chứa đựng rất nhiều giá trị sâu sắc. Ví dụ như cuốn mà tôi đang muốn giới thiệu đây.

Đang xem: Review phim thời niên thiếu không thể quay lại ấy

“Thời niên thiếu không thể quay lại ấy”, cuốn sách này được xếp vào thể loại văn học ngôn tình. Tuy nhiên cá nhân tôi thì thấy nó giống như một cuốn hồi kí của một cô gái hai mươi chín tuổi hơn. Cô gái ấy tên là La Kì Kì. Cuốn hồi kí ấy bắt đầu từ khi cô ấy còn là một cô bé nhỏ thiếu thốn tình yêu thương của cha mẹ. Nghe đến đây thì các bạn có thể nghĩ là bố hay mẹ của cô ấy mất rồi ư? Không phải ạ, cô ấy còn đủ cả bố mẹ, nhưng cô ấy vẫn thiếu thốn sự yêu thương, cảm giác an toàn. Tôi tin là trong chúng ta cũng có những người như vậy, có người có thể vì bố mẹ bận bịu công việc mà không quan tâm đến cảm xúc của con cái, có những đứa trẻ thì rất nhạy cảm, cộng thêm việc bố mẹ vô tâm, không quan tâm đến tâm lý của con trẻ khiến chúng trở nên thiếu thốn tình yêu, có những vết thương tâm lý từ khi còn rất nhỏ, La Kì Kì chính là một người như vậy. Điều ấy vô hình chung khiến cô bé ấy trở nên nhút nhát, thiếu tự tin, thậm chí là không thể tin tưởng người khác, ngay cả khi đó là bố mẹ mình. Có hai chi tiết trong phần đầu của câu chuyện bộc lộ rất rõ điều ấy, một là cô bé ấy đang trốn sau ghế sofa, rõ ràng biết bố mẹ đang tìm mình nhưng không hề lên tiếng, để bố mẹ phải chạy cả ra ngoài tìm kiếm khi trời đang tối. Hai là chi tiết cô bé ấy bị cô giáo chủ nhiệm phạt vì nghi ngờ lấy trộm bút máy của bạn, cô bé ấy thanh minh không phải, nhưng cô giáo nhất định không tin, còn phạt cô ấy trước lớp một cách rất mất mặt. Ngay cả đến bố mẹ cô bé ấy cũng không đặt lòng tin vào con gái mình. Mọi người luôn nghĩ trẻ con không hiểu thế nào là mặt mũi, nhưng không phải, trẻ con cũng có mặt mũi, thậm chí chúng ý thức rất rõ về điều ấy. Và người lớn, đôi khi là vô tình, có lúc lại là cố ý đã làm mất mặt đứa trẻ ấy, khiến cho chúng không còn niềm tin vào người lớn nữa.

Câu chuyện tiếp diễn trong những năm học tiểu học và trung học của cô bé. Cô bé ấy dần lớn lên với một thái độ bất cần, dù sâu bên trong thật ra là sự nhút nhát, tự ti. Những năm học tiểu học, cô không có bạn bè, người bạn thân duy nhất của cô là Cát Hiểu Phỉ, hai người từng học chung lớp, chơi chung, ăn cơm chung, ngủ chung với nhau. Nhưng sau này khi Cát Hiểu Phỉ xảy ra biến cố trong đời, bị người khác hãm hại, Cát Hiểu Phỉ rời xa cô ấy, hai cô gái ấy trong ngày chia tay mang theo rất nhiều nỗi buồn, mang theo sự mờ mịt về tương lai, nhưng cũng mang theo niềm hy vọng rằng một ngày sẽ gặp lại nhau. Nhưng tới khi kết truyện, tôi không còn thấy bóng dáng Cát Hiểu Phỉ xuất hiện thêm một lần nào nữa. Đó có lẽ là tình bạn đẹp nhất, nhưng cũng buồn nhất trong cuộc đời của La Kì Kì. Mỗi khi đọc lại trong lòng tôi đều thấy rất khó chịu, nhân duyên không phải chỉ là từ để nói về tình yêu nam nữ, mà còn để nói về các mối quan hệ trong đời. Nhân duyên giữa bạn bè đứt đoạn cũng khiến cho người ta rất xót xa…

Trong những năm ấy, La Kì Kì tiếp tục gặp gỡ, quen biết thêm nhiều người quan trọng trong cuộc đời mình. Cô quen biết Trần Kính, cậu bạn ngồi cùng bàn học rất giỏi, là một thần đồng. Cậu ấy giỏi đến nỗi lên lớp không thèm nghe thầy cô giảng bài vì cảm thấy họ giảng bài nhàm chán quá, sau này cậu ấy còn nhảy cóc hai lớp so với bạn bè đồng trang lứa. Nhờ thời gian này, La Kì Kì dần học được phương pháp học tập của cậu bạn ấy, kết quả học tập tốt dần lên, dần xếp thứ hạng cao ở trong lớp. Cô quen biết Quan Hà, một cô gái xinh đẹp, giỏi giang, được rất nhiều người yêu thích. Cô thầm ngưỡng mộ, cũng thầm ghen tỵ với Quan Hà, tuy nhiên chính vì sự ghen tỵ ấy, cô dường như lại có thêm động lực cố gắng, ngày một trở nên xuất sắc hơn để không còn ghen tỵ với người tài giỏi hơn mình nữa. Cô quen biết Trương Tuấn, một cậu học sinh bất cần, nghịch ngợm, cũng là mối tình đầu của cô. Có lẽ chúng ta đều đã từng thích bạn khác giới từ khi còn rất nhỏ, nên khi đọc cuốn này tôi thấy cảm xúc rất thật. Chúng ta từng thích một cậu bạn đẹp trai hay học giỏi, một cô bạn xinh đẹp và đáng yêu nhưng không dám thể hiện ra, mang theo những cảm xúc non nớt đầu đời của những đứa trẻ con, rụt rè mà lại trong sáng. Rồi cô quen biết với Hứa Tiểu Ba, một người như anh trai, chiều chuộng, quan tâm, bảo vệ cô hết mực, là người hiểu cô nhất, cũng là người yêu cô thầm lặng. Những năm tháng ấy, cô thiếu thốn tình yêu thương của cha mẹ, nhưng cô cũng quen biết được nhiều người có ý nghĩa rất lớn với cuộc đời của mình. Có những người cho cô biết vươn lên trong học tập như Trần Kính hay Quan Hà, có người cho cô sự ấm áp của gia đình như Hứa Tiểu Ba, có người cho cô biết thế nào là tình yêu, là rung động đầu đời như Trương Tuấn, bù đắp lại cho cô sự mất mát khi mất đi Cát Hiểu Phỉ. Giây phút này cuộc đời cô vẫn đang bình yên.

Tiếp đến là khi cô lên trung học phổ thông, cô ngày càng nỗ lực, ngày càng trở nên xuất sắc. Nhưng cô cũng dần trải qua những mất mát trong cuộc đời. Cô và Trương Tuấn, cả hai đều có tình cảm với đối phương từ khi còn nhỏ, nhưng cả hai cũng đều là những người thiếu thốn tình yêu thương, không biết thể hiện tình cảm, cũng như không thổ lộ tình cảm của mình. Mãi đến khi học lớp 10, tình yêu mới thật sự đơm hoa. Khi đọc đến đây tôi thấy rất ngọt ngào, dù nhân vật tôi thật sự thích là Hứa Tiểu Ba, có điều tình yêu của La Kì Kì là dành cho Trương Tuấn. Tôi tin khi đọc tác phẩm này, các bạn cũng có thể thấy bóng dáng của mình, thấy tình yêu đầu đời của mình trong ấy. Có lúc ngọt ngào, có lúc bối rối, có lúc căng thẳng, rồi khi thì hờn dỗi, cãi nhau rồi lại làm lành, làm lành rồi lại cãi nhau, hoặc mang theo ước mơ về những điều tươi đẹp xa xôi. Nhưng có lẽ như người ta vẫn nói, tình đầu đẹp mà hay dang dở. Hai người yêu nhau, nhưng cả hai đều tự ti, cũng đều kiêu ngạo, cùng với những hiểu lầm, hai người dần xa nhau. Tôi đã tiếc nuối rất nhiều, đã tự hỏi tại sao họ không nói với nhau về tình cảm của mình với đối phương, tại sao không gạt bỏ đi cái tôi của mình để quay về bên nhau. Lúc đọc cuốn sách này tôi chưa biết yêu nên tôi chưa hiểu, sau này biết yêu rồi mới hiểu cuộc đời này vốn dĩ rất nhiều điều bất đắc dĩ, vốn dĩ rất nhiều điều trớ trêu, và chỉ có tình yêu, đôi khi là chưa đủ.

Lại nói về Hứa Tiểu Ba, nhân vật mà tôi yêu quý nhất câu chuyện này. Tôi thích anh ấy, cũng thương anh ấy. Anh ấy là một người lương thiện, nhưng cuộc đời lại có quá nhiều bất công với anh. Bố anh mất sớm, mẹ anh có vấn đề về thần kinh, tâm thần. Anh phải đi làm từ rất sớm để lo cho người mẹ bị bệnh của mình. Anh tiếp xúc, có quan hệ với các nhóm xã hội đen, nhưng không vì thế mà anh đánh mất đi bản chất của mình. Anh luôn cho rằng đó không phải là thế giới của mình, đến một ngày, nhất định anh sẽ vươn tới một thế giới tươi sáng, là trường đại học, là nơi đẹp đẽ, ở đó có La Kì Kì, La Kì Kì chính là một điểm tươi sáng, đẹp đẽ nhất cuộc đời anh. Anh thương cô, hiểu cô, cũng yêu cô, nhưng tất cả đều thầm lặng. Anh hơn cô hai tuổi, lại quen biết từ khi còn nhỏ, nên tôi thấy tình cảm của hai người còn đáng quý hơn tình yêu, cao hơn tình yêu một bậc. Sau khi mất đi Cát Hiểu Phỉ thì Hứa Tiểu Ba có thể nói là điểm tựa duy nhất của La Kì Kì. Nhưng cuộc đời vẫn lắm nỗi trớ trêu, anh vì tình nghĩa, vì bạn bè đã hy sinh bản thân mình. Khi tôi đọc đến chi tiết nhà trường đọc tên những học sinh bị kỷ luật: “Hứa Tiểu Ba, cưỡng chế đuổi học”, tôi đã khóc, khóc cho những nỗ lực của anh, khóc cho sự lương thiện của anh, khóc vì tương lai anh mơ ước đã vĩnh viễn khép lại. Sau này khi La Kì Kì ngày một xuất sắc hơn, anh cho rằng anh và cô không chung đường, sợ anh sẽ cản đường tương lai rực rỡ của cô nên đã cắt đứt, không còn liên lạc với cô, tôi lại khóc, khóc cho tình cảm chân thành của họ, khóc cho sự hy sinh của anh, cũng khóc vì đau lòng cho La Kì Kì. Cát Hiểu Phỉ và Hứa Tiểu Ba là hai người bạn có ý nghĩa nhất đối với cuộc đời cô, cô đã mất đi Hiểu Phỉ, giờ lại mất đi thêm Tiểu Ba. Mơ ước của cô rằng cô, Hiểu Phỉ, Tiểu Ba, ba người sẽ học chung một trường đại học, mãi mãi là người một nhà, mơ ước ấy đã kết thúc khi anh nói câu: “Kì Kì, chúng ta cắt đứt quan hệ”.

Câu chuyện còn tiếp tục khi La Kì Kì đạt thành tích xuất sắc trong kì thi đại học, là một trong những người đứng đầu của một trong những trường đại học danh giá nhất ở Bắc Kinh. Cô muốn thông báo tin cho Tiểu Ba, muốn anh thấy cô đã thay anh thực hiện ước mơ của cả cô và anh, nhưng anh vẫn không xuất hiện, anh thật sự muốn cắt đứt quan hệ với cô. Cô bước đi cô đơn lạc lõng dưới ánh chiều tàn ở cổng trường, nơi thông báo kết quả thi đại học. Người người ngưỡng mộ cô, nhưng chỉ có cô hiểu, những điều quan trọng đối với cô đều đã mất đi cả rồi…

Mười năm sau, mọi thứ đều đã thay đổi rất nhiều, cô trở về từ Mỹ, lúc này cô đã hai mươi chín tuổi. Quan Hà đã kết hôn, sinh con, lúc này Quan Hà thừa nhận chính mình khi xưa cũng từng rất ghen tỵ với La Kì Kì, thậm chí còn tác động một số việc dẫn đến sự chia tay của La Kì Kì và Trương Tuấn, dẫn đến sự xa cách của hai người. La Kì Kì ngạc nhiên, cũng có một cảm giác khó tả trong lòng, gửi lại một tin nhắn rằng chính cô cũng từng ghen tỵ, đố kỵ với Quan Hà. Có lẽ vài người có thể sẽ thấy được bản thân mình trong ấy, chúng ta từng chơi thân với một người bạn, nhưng chúng ta cũng có sự ích kỷ, đố kỵ của riêng mình dẫn tới việc tình bạn ấy xa cách dần. Để mãi sau này mới cảm thán nhận ra, đó chính là sự nuối tiếc của tuổi trẻ.Lúc này La Kì Kì quay lại quê hương, quay lại trường học của mình. Cô phát hiện ra một tiệm cafe sách, là của Tiểu Ba, cô lắp ghép thông tin mình có được và biết chắc chắn anh ở đó. Cô để lại giấy hẹn cho nhân viên nói muốn gặp anh, cô sẽ chờ anh, không gặp không về.Câu chuyện kết thúc với cảnh cô ngồi bên bờ sông, Trương Tuấn cũng ở đó. Mấy năm này anh cũng đã hẹn hò với nhiều người, nhưng La Kì Kì là hình bóng mà anh chưa bao giờ quên. Chỉ là anh có còn dũng khí để đối mặt với cô, hai người có còn có thể quay lại bên nhau hay không?Tiểu Ba cũng muốn gặp cô, nhưng anh sợ đã nhiều năm như vậy, cô đã bay cao bay xa đến những chân trời mới, có quá nhiều thứ đã đổi thay, anh vẫn cho rằng mình không xứng đáng với cô. Anh chần chừ, không quyết đoán, muốn gặp cô nhưng cũng lại không muốn gặp cô. Anh vẫn đến nơi hẹn, có điều chỉ là anh có quyết định gặp cô hay không thì tôi cũng không biết, vì câu chuyện kết thúc rồi.

Trương Tuấn, hay Tiểu Ba, cả hai người tôi đều thích, và có lẽ chính tác giả cũng rất khó xử không biết nên để La Kì Kì hội ngộ với ai trước, sẽ đến bên ai, nên chị ấy đã viết ra một kết thúc mở. Kết thúc là nằm ở trong lòng của mỗi người.

Ừm, để nói về giá trị của cuốn sách này, thì đối với tôi mà nói là nhìn thấy chính thời niên thiếu của mình trong ấy. Có phải chúng ta từng chép bài hát vào trong vở, từng yêu thích một nhóm nhạc, từng thích hay ghét một giáo viên nào đó, từng kì thị, bị kì thị hay thậm chí là bắt nạt hoặc bị bắt nạt nơi học đường. Từng có những người bạn bè rất thân thiết, nhưng vì lí do nào đó phải xa nhau, từng đố kỵ, ghen tỵ với người khác, đó có thể chính là bạn mình, từng trải qua tình yêu tuổi trẻ, có ngọt ngào, cũng có trỗng rỗng. Có trải qua những mất mát, mất đi những mối quan hệ quan trọng trong cuộc đời. Nhưng chúng ta cũng từng nỗ lực, từng phấn đấu vì mục tiêu của mình. Thất bại lại bò lên, chinh phục đỉnh núi của chính mình. Tuổi trẻ có khao khát, có ước mơ, có hoài bão, cũng có đau thương, có xót xa, mất mát. Nhưng đó chính là tuổi trẻ, tuổi trẻ không thể quay lại, nhưng có đi qua thì chúng ta mới hiểu thế nào gọi là trân trọng.

Xem thêm:

Kết thúc bài viết, tôi xin được trích lại hai đoạn văn tôi rất thích trong cuốn sách này. Hy vọng nó có thể tiếp cận được đến nhiều người hơn.

***

1.”Mọi người nói tuổi trẻ không biết hối hận, thực ra tuổi trẻ sao không thể hối hận chứ?

Trái tim của những người trẻ tuổi có sự dịu dàng và tàn khốc trần trụi, chúng ta dễ dàng bị người khác làm tổn thương, và cũng dễ dàng làm tổn thương người khác. Thời gian trôi đi, chúng ta sẽ lãng quên rất nhiều người, nhưng những người từng làm chúng ta tổn thương và những người từng bị chúng ta tổn thương đó, sẽ mãi mãi được khắc sâu, rõ nét trong tuổi thanh xuân có hối hận của chúng ta.

Nếu bạn đang còn trẻ, xin hãy nhớ đối xử với những người bạn gặp thật dịu dàng, không phải vì sự cảm kích của anh/cô ấy đối với bạn, mà là để sau này, khi bất chợt nhìn lại, bạn sẽ thấy trong tuổi thanh xuân của mình có ít điều phải ân hận hơn.”

2.”Anh Lý nhìn theo bóng dáng Tiểu Ba biến mất trong bóng đêm.

Anh lại châm một điếu thuốc, dựa vào lan can, đón gió đêm, vừa hút thuốc, vừa mỉm cười.

Rặng mây đỏ đầy trời đang dần dần tháo bỏ lớp áo xán lạn, quy về bóng tối, ngày mai lại là một ngày mới.

Không ai biết ngày mai sẽ như thế nào, kết quả là mưa gió mịt mù hay ánh mặt trời sáng chói? Nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là sau ngày mai còn có ngày mai, chỉ cần cuộc sống còn chưa chấm dứt, vĩnh viễn có ngày mai tiếp theo, vĩnh viễn có thể hy vọng ngay sau đó sẽ là hạnh phúc mà chúng ta mong muốn.

Xem thêm: Top 80+ Những Bài Nhạc Trẻ Dễ Hát Karaoke Nhạc Trẻ Hay, Dễ Hát, Update Liên Tục

Ánh sáng thắp sáng cuộc sống không phải cảnh sắc ngày mai, mà là hy vọng tốt đẹp.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *