Tưởng Tượng 20 Năm Sau Vào Một Ngày Hè Em Về Thăm Lại Trường Cũ ❤️️ 15 Bài Văn Hay Nhất ✅ Văn Ấn Tượng Dành Cho Các Em Học Sinh Được ustone.com.vn Chọn Lọc Dưới Đây.

Đang xem: Sau 20 năm về thăm trường cũ

Dàn Ý Tưởng Tượng 20 Năm Sau Vào Một Ngày Hè Em Về Thăm Lại Trường Cũ

Dàn Ý Tưởng Tượng 20 Năm Sau Vào Một Ngày Hè Em Về Thăm Lại Trường Cũ chi tiết được chia sẻ đến bạn đọc sau đây.

Mở bài: giới thiệu 20 năm sau về thăm trường

Thấm thoát đã 20 năm trôi đi, bao nhiêu kỉ niềm, bao buồn vui tuổi học trò đã chon sâu trong tiềm thức. kỉ niệm thời học sinh của tôi bao nhiêu buồn vui đều gắn với thời học sinh. Nay có dịp quay lại trường cũ thăm thầy cô, bạn bè, tôi hết sức vui mừng và phấn khởi.

Thân bài:

Giới thiệu dịp về thăm lại trường sau 20 năm:

Nhân kỉ niệm 40 năm thành lập trườngTôi về thăm trường cùng bạn bè cũTôi rất háo hức va hồi hộp dể thăm lại trường cũ

Sau 20 năm về thăm lại trường: cơ sở vật chất và kĩ thuật của trường sau 20 năm

Trường được sơn sửa lại rất mớiTrường xây thêm khu nhà xe, khu thư viện và thực hành, khu bam giám hiệu,….Trường nay rất khang trang và sạch đẹpSân trường được đổ bê tông chứ không là nến đất như lúc trướcSân trường trồng rất nhiều hoa và cây cốiPhong học rất sạch sẽ và tiện nghiPhòng học có tivi, máy chiếu, máy quạt, dụng cụ đầy đủ,….Bàn ghế thay bàn inox chứ không phải bàn gỗ như lúc xưaBảng nay sử dụng bản máy chiếu chứ không còn sử dụng bảng đen phấn trắng

Cảm nhận của em về sự thay đổi của trường qua 20 năm

Trường học nay càng tiện nghiHọc sinh được quan tâm và tôn trọngThầy cô rất tận tìnhTôi bất ngờ với sự đổi mới của trường sau 20 năm

Kết bài: nêu cảm nghĩ của em về 20 năm sau về thăm trường

*

Tưởng Tượng 20 Năm Sau Vào Một Ngày Hè Em Về Thăm Lại Trường Cũ – Bài 1

Tưởng Tượng 20 Năm Sau Vào Một Ngày Hè Em Về Thăm Lại Trường Cũ với những kỉ niệm đáng nhớ và đầy xúc động.

Cuộc sống đầy biến động. Những học sinh trường tôi đã chia tay nhau tại mái trường Thuận Thành yêu dấu này. Kể từ ngày đó, một phần do bận việc cơ quan, phần khác là công việc gia đình nên tôi chưa có dịp về thăm trường, thăm thầy, thăm cô. Hôm ấy, nhân chuyến đi công tác về Thuận Thành, tôi xin phép cơ quan nghỉ ba ngày để có dịp thăm lại trường xưa, bạn cũ. Đi cùng tôi còn có mấy đồng nghiệp trong toà soạn. Đó là chuyến đi đầy xúc động của tôi trong suốt những năm công tác ở Hà Nội.

Bánh xe lăn đều và nhanh trên con đường quen thuộc. Chỉ còn khoảng năm phút nữa là chúng tôi tới trường. Lòng tôi cứ bồn chồn rạo rực. Xe dừng lại ngay trước cổng trường. Cảnh trường khác xưa nhiều quá, tôi gần như không thể nhận ra. Thế là đã hai mươi năm kể từ khi chia tay, giờ tôi mới được trở lại đây – nơi tôi đã từng có những kỉ niệm êm đẹp.

Cổng trường này, nơi lũ học trò chúng tôi vẫn đứng đợi nhau. Tôi ngó nghiêng như ngóng chờ một điều gì đó… áp mặt vào những thanh sắt của cánh cổng trường, tôi nhìn xa xăm… vẫn màu áo xanh hoà bình. Những học sinh đang vui vẻ nô đùa hồn nhiên trong sân trường làm tôi nhớ quá những lần đá cầu, nhảy dây, trốn tìm… cùng các bạn.

Nước mắt tôi ứa ra, họng tôi tắc nghẹn như có cái gì chặn ngang. Tôi không thể kìm nổi xúc động này. “Thầy cô ơi”, tiếng gọi sao mà thân thương quá! Mong tìm lại những kỉ niệm ngày xưa, tôi bước vào. Hàng vú sữa đã được thay bằng hàng phượng vĩ nhưng tôi vẫn ngửi thấy đâu đó mùi hương quen thuộc.

Hè đến, phượng nở đỏ rực cả một góc trời. Ve kêu râm ran ve… ve…. Tiếng ve gọi hè, gọi cả những hồi ức ấu thơ đẹp đẽ. Tôi đi dạo một vòng quanh trường như “dạo” lại những bài hát mà chúng tôi đã từng hát khi còn học dưới mái trường này. Tôi lẩm bẩm: Hàng ghế đá, xanh hàng cây góc sân trường, bạn thân hỡi…. Tôi dừng lại, không hát nữa, nói đúng hơn là tôi không hát nổi.

Xem thêm: Các Nhóm Nhạc Việt Nam Nổi Tiếng Nhất Việt Nam, Các Nhóm Nhạc Việt Nam Nổi Tiếng

Tôi ghé lại chỗ hàng liễu xanh rì – đó là nơi tôi và các thầy, cô cùng các bạn chụp bức hình cuối cùng. “Bức ảnh” – tôi nghĩ trong đầu. Và chạy lẹ về phía ô tô. Tôi bới tung cái va li, tìm kiếm bức ảnh.

Đây rồi! -Mắt tôi sáng lên vui vẻ. Tay tôi lướt trên bức ảnh, lướt qua từng khuôn mặt, nụ cười của thầy cô và các bạn. Nước mắt tôi rơi trên tấm ảnh, cảnh vật xung quanh nhoà đi trước mắt tôi.

Tôi chạy vào văn phòng, chẳng có ai ngoài bác Hiền – bác bảo vệ mà lũ học sinh chúng tôi ngày xưa rất kính trọng và tin tưởng. Bác quý học sinh như con của mình. Bác đã già nhưng vẫn vui tính và nhanh nhẹn như ngày xưa. Hồi đó, bố mẹ gửi tôi lên học và nhờ bác lo cơm nước cho tôi. Hàng ngày, tôi nhổ tóc sâu cho bác, hai bác cháu nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Trong hai năm học ở trường, bác đã cho tôi không ít những lời khuyên bổ ích và đúng đắn. Tội tiến lại gần chỗ bác:

Bác… bác Hiền ơi…!.- Tôi nghẹn ngào. Bác quay sang phía tôi, chăm chú nhìn: Trang … hả…? Giọng bác run run, mắt bác sáng ngời và mặt bác vui vẻ. Bác trách tôi:

Sao lâu rồi mày chẳng về đây với bác, bác có bao nhiêu chuyện mà chẳng biết kể với ai, bác cứ ngóng mày mãi! Thế hôm nay có việc gì mà lại về đây?

Cháu về thăm bác! – Tôi đùa. Thăm bác? Lại xạo rồi – Bác cười hiền hậu.

Sao bác biết? – Tôi nũng nịu – Cháu đùa thôi. Hôm nay, cơ quan phân tụi cháu về trường mình làm bài phóng sự về phong trào thi đua học tập của trường. À! Ra thế! – Bác cười.

Đó là một chuyến công tác và cũng là chuyến thăm trường đầy xúc động của tôi. Tôi ra về, tới chào mọi người nhưng tôi hứa với bác Hiền và cô là tôi sẽ trở lại vào một ngày gần đây. Chuyến đi này đã giúp tôi tô đậm thêm những kỉ niệm về mọi người – về thầy cô và các bạn. Ngay ngày sau đó, bài phóng sự về trường Thuận Thành đã được in ngay trên trang đầu tiên của tờ báo, nơi tôi làm việc.

Chia Sẻ ❤️️ Kể Chuyện 10 Năm Sau Em Về Thăm Mái Trường Mà Em Đang Học ❤️️ Ấn Tượng

*

Tưởng Tượng 20 Năm Sau Vào Một Ngày Hè Em Về Thăm Trường Cũ – Bài 2

Tưởng Tượng 20 Năm Sau Vào Một Ngày Hè Em Về Thăm Trường Cũ được nhiều bạn đọc quan tâm và yêu thích.

Hè vừa rồi, nhân về thăm quê mình có ghé thăm trường cũ. Sau 20 năm, mái trường xưa đã có rất nhiều thay đổi. Mình muốn viết thư cho bạn ngay, vừa để hỏi thăm sức khoẻ của gia đình bạn vừa muốn tâm sự cùng bạn những chuyện ngày xưa.

Xem thêm:

Đó là vào một buổi chiều muộn, không gian làng quê yên ả, thanh bình đến kỳ lạ. Mình bước trên con đường làng, vẫn là con đường ngày xưa có nhiều hoa và cỏ nhưng cảm giác của mình thật lạ: hồi hộp, xao xuyến như cô học trò nhỏ ngày nào mỗi sớm mai đến lớp. Từ xa mình đã trông thấy trường: nhà cao tầng, lợp ngói đỏ, nổi bật trên nền trời ngày hè xanh trong.

Bước những bước chân chậm rãi đến gần ngôi trường xưa yêu dấu, mình cảm nhận rõ ràng cảm giác thân quen gần gũi khi nhìn thấy tấm biển: “Trường THCS Tây Hưng”. Khuyên còn nhớ lời cô đã nói: “Bước qua cánh cổng này là một thế giới kỳ diệu sẽ mở ra”. Đúng là như vậy. Ngôi trường của chúng ta giờ đã thay đổi khá nhiều:to đẹp hơn, khang trang hơn, có tường bao, vườn thực vật và rất nhiều cây cảnh. Chỉ có những hàng cây trên sân trường là vẫn thế:xanh biếc đến nao lòng.

Cuối sân trường, hàng phượng vĩ vẫn nở hoa đỏ rực như mùa thi chỉ vừa mới qua thôi…Mình bước chầm chậm lên hành lang tầng hai, giật mình khi trông thấy bác La bảo vệ. Có lẽ nhìn cái vẻ bần thần của mình bác ấy cũng đoán ra là học sinh cũ về thăm trường nên chỉ cười mà không hỏi gì cả. Lòng bồi hồi bước đến bên lớp cũ, nhìn qua cửa sổ, cảm thấy mình vẫn là cô học trò nhỏ ngày nào.

Trong “ngôi nhà chung” ấm cúng này, bốn mươi thành viên của lớp đã học tập, vui chơi, cùng chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn, những tâm tư tình cảm của tuổi học trò hồn nhiên trong sáng. Những dãy bàn, những giờ học hăng say, dường như còn thoảng đâu đây cả lời cô giáo giảng… Sơn Ca còn nhớ chỗ ngồi của bọn mình ngày xưa không? Bàn thứ hai, bên trái, chỗ ngồi đã gắn bó với chúng mình trong suốt cả năm học lớp 9.

Có lần cô giáo cho làm bài tập, cả lớp cắm cúi làm còn An cúi mặt xuống bàn làm một giấc. Thấy An ngủ ngon lành quá, mình vẽ lên mũi cậu ấy một chấm tròn to nhìn y như mũi con mèo. Một lát cô giáo trông thấy, gọi An đứng dậy. Nhìn An, cô giáo bật cười còn cả lớp được một phen nghiêng ngả.

Ngày ấy chúng mình quí nhất cô Phương. Với cả lớp, cô như người chị cả, vừa nghiêm nghị vừa gần gụi, yêu thương. Giọng cô nhỏ và trong, những bài cô dạy, những câu chuyện cô kể dường như bao giờ cũng hấp dẫn hơn nhiều lần…Tất cả như vừa mới đây thôi, vẫn vẹn nguyên trong ký ức, giờ ào ạt ùa về khiến nỗi nhớ trở nên cồn cào, cháy bỏng. Gió chiều mát dịu, mang theo cả vị mặn mòi của biển khiến mái trường quê thêm thân thuộc biết bao!

Mỗi chúng ta giờ đều đã khôn lớn trưởng thành. Những ước mơ xưa giờ đã thành hiện thực. Nỗi lo toan của cuộc sống khiến ta đôi lúc lãng quên nhiều thứ. Chỉ riêng ở nơi này, những kỷ niệm của chúng mình vẫn chờ đợi những học trò xưa…

Chiều muộn, mình trở về. Đã bước chân ra khỏi ngôi trường lưu giữ những tháng năm học trò hồn nhiên và đẹp như một câu chuyện cổ tích mà thấy lòng mình vẫn xao xuyến bâng khuâng…

Đọc Thêm

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *