Năm ngoái xem Nữ hoàng trắng (White queen) xong chẳng khao khát có phần tiếp đâu, cảm thấy 1 câu chuyện về 1 người phụ nữ lẫm liệt dừng ở đó là ổn rồi, nhưng phần tiếp Công chua trắng (white princess) là về con gái, người thực sự thừa kế sắc đẹp và ý chí trắng ấy là một ý tưởng không tồi.

*

Một nhân vật nữ chính khác, một bà hoàng khác, cho dù những dòng chảy của xung đột, máu và nước mắt thì không ngừng tiếp nối!

Xem “mẹ trắng” lâu rồi nên không nhớ hết được mọi chi tiết nhưng ấn tượng đọng lại là nam chính nữ chính đẹp, dù hơi quá sức với họ khi mà phải trải qua diễn biến từ những cô cậu thiếu niên măng non hăng hái đến những bậc vua với hậu trải qua bao binh biến của đời người

*

Không biết có phải “mới nới cũ” không nhưng nhìn chung mình thích phần “con gái trắng” hơn. Lúc đầu quả thật thấy Lizzie không xinh đẹp không ma mị như người mẹ thật, nhưng càng về cuối diễn biến tâm lý của nhân vật này trong kịch bản (hay tiểu thuyết gốc?) rất tuyệt, mình rất thích, thấy cô nàng xinh đẹp hơn nhiều, quả thật là phong thái của 1 hoàng hậu!

Mình còn nhớ ấn tượng đọng lại về phần 1 của người mẹ trắng là thể hiện những xung đột trong vương quyền, huynh đệ tương tàn, nhưng chính ở phần 2 về cô con gái mới dấy lên chủ đề kiểu “nữ quyền”, những người phụ nữ quyền lực thực sự ảnh hưởng đến tồn vong đất nước, đặc biệt là việc khắc họa tham vọng của 2 bà mẹ bên cạnh ngai vàng, rất rất hay!

*

Nửa sau của serie mình hoàn toàn đồng cảm và đứng về phía Lizzie, đặc biệt là trong việc xử lý Richard. Cho dù đó có phải là em trai hay không, nàng cũng đã quyết định rất tình người. Richard đã được lựa chọn, và chính cậu ta đã lựa chọn kết cục cho mình. Hãy nhìn sang Lizze mà xem, nàng chưa bao giờ được lựa chọn ngoại trừ mối tình ngây thơ với ông chú của mình khi còn là thiếu nữ. Nàng phải cưới kẻ thù, buộc phải đứng giữa thù hận giết chóc của gia đình 1 bên là mẹ, anh chị em và 1 bên là chồng cùng lợi ích thiết thân và thậm chí là tính mạng của các con mình

*

Đến cuối cùng Lizze buộc phải quyết định đau đớn bởi vì nàng không có lựa chọn, thực sự các em đã không cho nàng lựa chọn. Kết cục của Richard là quá xứng đáng, như mình nói, cậu ta đã chọn chính con đường đó.

Đang xem: Rebecca ferguson: người yêu của tom cruise trong nhiêm vụ bất khả thi 6

Xem thêm:

Xem thêm:

Đừng đùa với 1 người mẹ, nàng sẽ sẵn sàng chà đạp lên cả thế giới để bảo vệ con mình. Lizze thực sự không có đường lùi. Chỉ có giết hoặc bị giết, đó chính là số mệnh khi nàng được sinh ra. Cô em họ được tha cái mạng mình nghĩ vì nhân từ của nàng thì ít mà vì suy tính rằng 1 mệnh phụ yếu mềm giờ đó chưa có đe dọa gì cho gia đình nàng (chồng và các con) mới là chính!

*

Có 2 thứ trong cả 2 phim mình đều không thích là sự thật về lời nguyền và những chuyện thật giả được bóc tách. Cái hay của phim và tiểu thuyết lịch sử là có những thứ không lý giải được, chỉ có sự kiện đã thắng đã bại đã cháy đã lụi tàn đã được sinh ra là thật là đã diễn ra, hậu thế tha hồ suy đoán. Nếu là mình thì hãy cứ để sự thật mập mờ, không biết ai đã giết 2 cậu bé trong tòa tháp, không biết Richard có thực sự là dõng dõi còn lại của nhà York hay không… Nếu lời nguyền mà ứng nghiệm thì chính ông chú mà Lizze yêu đã giết 2 người cháu rồi, vì nam nhân nhà York cuối cùng bị tận diệt mà, nhà Tudors vẫn tiếp nối dù ngắn hay dài đấy thôi? Hãy cứ để mọi thứ giống như trò phù phép của các nàng Elizabeth, có thể đạt được hay không đều là nhờ may mắn hoàn cảnh.

*

“Ngai vàng thì được kế vị nhưng vương quyền thí chính chàng phải dành lấy!”

Chắc chắn sẽ có người chê Henry là 1 ông vua yếu đuối, nhưng mình lại thích sự yếu đuối đó. Sự yếu đuối có nhân tính có chùn bước và e sợ của 1 ông vua không phải là kế vị, của 1 người cha quyền lực, của 1 người con có 1 bà mẹ tham vọng và giả dối ngất trời, và cả của 1 người đàn ông yêu vợ mình! Vì thế nên dù không đẹp trai và có nhiều pha chiến đấu lẫm liệt như Edward nhưng mình thích Henry hơn, ít nhất nhân vật này trong phim cũng chung thủy hơn nhân vật kia

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *